Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

TÌM



Chiếc chìa khóa mở bí mật cái tên
đã mãi chôn vùi trong mớ tóc rối
em bới tung cả một vòm trời
đáp trả lại màu da tuyệt vọng
dội trong em
tiếng khóc núi đồi
Đi thôi em !
sa mạc tình người
biên giới giấc mơ
mong manh giọt nước
cát bỏng cuộc đời
chiếc bóng đỏ thương sâu
nắng từng cơn cấu cào vào mất mát
em thấy gì mà cười đắng màu xanh
trời vẫn chưa có ý định thôi cay rát
ngọn cỏ nhòe giữa xứ sở vô tâm
đêm đêm thiếu giọt mưa mang mùi sữa
mạch máu ngầm biết chảy về đâu ?
nỗi đau vẫn in hằn trên cát
gió cuốn đi...
còn dấu  tật nguyền...


Nguyễn Thị Mỹ Tiên
Bài đã đăng trên
Tạp chí Chư Yang Sin số 11/2014



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét