Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

LẠC


Chẳng lẽ đêm cứ phải thức để nhìn thấy cảnh này
Buổi sáng sinh ra giữa bơ vơ sương giá
Bằng lăng nở đôi môi nhợt nhạt
Hơi thở nhòa ô kính sơ sinh
Mấy giọt nước còn run rẩy
... từ cơn mưa đêm qua

Nắng đã lòa trên đường ánh sáng
Ngày sang chẳng nán lại đôi câu
Người ta chỉ nhìn nhau bằng kính mát
Và rượt theo mệnh giá đời mình
Chẳng ai nghĩ có một nụ cười đang tắt
Dắt nỗi buồn chống nạng...

Rủ lòng thương !
Cõng mệt nhoài rao dào khắp phố
Ai thương ?
Ai vương ?
Một ánh nhìn...
Rơi bên lề những chiếc lá tươi non
Lạc loài giữa vàng khô vô hạn
Tiếng chuông từ tâm trong ngôi chùa nhỏ
Gõ mãi xuống hư không
Nắng vẫn vàng...
Ngày hóa âm u...


Nguyễn Thị Mỹ Tiên
Bài đã đăng trên
Tạp chí Văn nghệ Bình Định, số 1/2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét