Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

NHỮNG ĐỨA TRẺ MỒ CÔI


Một chiều vội vã, nắng lã chã rơi
Con đường tơi bời xe chạy
Inh ỏi còi xe, ì ầm tiếng nổ
Vồ vập đổ xô, phố thị gần vỡ
Chợt nhớ tới em _ hai đứa trẻ bơ vơ

Chưa tới ngang lưng
Chiếc quần toát ống
Mặt luốt lem, da đen nhem, tóc cháy
Đứa anh nắm lấy tay em dắt qua con đường
Con đường xe chạy như sương
Chân chần chừ em ngại bước
Đi thôi em có chi mà sợ
Bên kia đường thú vị lắm cơ !

Anh che chở, có anh che chở
Em khờ nhớ nắm chặt tay anh.
Nhưng anh ơi con đường đông em sợ
Xe lao vào chực cướp mất anh, em
Chúng chẳng ngại cũng hình hài phía trước
Sao lao đi như ma quỷ rước linh hồn 

Anh đâu rồi bàn tay em tuột mất
Với chơ vơ giữa đất bụi sương mờ
Mắt em tìm không thấy anh phía trước
Giữa con đường đâu đã đến bên kia

Anh nằm im khóe môi không mấp máy
Ngón tay mềm sao không nắm lấy em
Đi thôi anh con đường còn một nửa
Sao anh lười lại cứ bỏ mặc em

Bọn chúng nhìn những con mắt quỷ tha
Đi thôi anh bọn chúng làm em sợ
Rồi bọn chúng nỡ tách em ra
Mang anh đi càng lúc càng xa . . . anh ơi . . .

Con đường kia anh em chưa qua hết

Sao phải dừng ở lại giữa mênh mông
Bến bờ kia mãi không thể chạm tới
Anh nằm lại, em có còn ngày mai . . . 

Em chưa lớn để biết gì là chết chóc
Càng chưa đủ để chịu mất mát đau thương
Chốn đường đời còn một chỗ tựa nương
Bọn chúng cũng phũ phàng cướp mất
Môi đờ đẫn,  mắt vô hồn, chết ngất
Em không còn biết khóc hay cười vui
Từ dạo đó em không nói một lời
Suốt một đời mắt nhìn nơi vô định

Nỗi đau nào giết chết linh hồn em
Trong đêm thâu còn thất thanh tiếng thét
Những ngày dài kinh hãi một giấc mơ
Em mệt nhoài thân gầy yếu xác xơ
Đến bao giờ thì em mới quên  ?

Quy Nhơn, chiều 10 tháng 4 năm 2014
My Tiên








1 nhận xét: