Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016

Những ngày cuồng loạn nhớ quên




Em gửi ta những giọt tuyết cho mùa hè, lòng ta tươi tắn hơn khi nghĩ về những ngày sắp tới, ta không còn sợ hãi mùa đông, tuyết là mây,  đôi khi ta có đến hai bầu trời, không lạnh và ta có thể bay khi đang đi. Ta biết em ở đó, và những nhớ quên cuồng loạn kéo em lại gần khi em cố đi xa, những giận hờn buồn tủi khiến tim em gục ngã, lòng kiêu hãnh không nâng em cao hơn chỉ khiến em vùi vào những uẩn ức hôm qua. Ta không là tất cả, nhưng em hãy ở đó, gió mây và mọi hương hoa cỏ sẽ còn bên em, những giọt sương đọng trên cánh lá mỗi sớm mai đẹp như nước mắt em thụ thai trong đêm tối. Em sẽ hiểu được yêu thương là gì…

Nhưng em vẫn cố gắng để đi thật xa, niềm tin mong manh như sợi gió khi có khi không, chỉ xoa dịu một chút thôi chứ không thể dựng nên một điều gì. Rõ ràng như là đá hay sỏi, em có thể hốt sạch và bóp chặt trong tay. Càng cố nắm giữ sẽ càng xa hơn, vì gió, gió là thứ để cảm nhận chứ không phải để vùi vào túi áo. Nếu em biết ngồi lặng im với buổi chiều, tất cả sẽ bên em.

Chúng ta cần yêu để lớn, nhưng không đủ lớn để yêu mọi điều, khi em biết thả tình yêu bay đi như từng chiếc lá trong mùa thu đầy gió, em ngồi ngắm nhìn và thấy lòng bình yên man mác, có khi em mĩm cười nhẹ như mây tan, là khi em biết yêu ta. Vậy làm sao mà ta có thể bắt em yêu những thứ không thuộc về, ta không thể bắt em cho mãi, dù chỉ là một sợi cỏ, một bông hoa nhỏ, ta muốn ký sinh vào lòng em để sống, còn em thắc mắc mình sẽ sống ở đâu. Em sẽ tan biến, tan biến như chưa từng tồn tại, như hơi nước khi soi vào vũng nước dưới lòng đường không thể định nghĩa gương mặt mình, khi ấy em đang sống, một nơi rộng lớn vô tận hơn, là bầu trời. Và ai ở dưới bầu trời, đều sống ở trong em, một tình yêu thấu suốt. Cũng như ta, không mong chờ, không đòi hỏi, không hứa hẹn, chỉ đứng ở đâu đó quanh em, em hồ nghi và không bao giờ biết. Từ ngày mai ở giữa đồng xanh bao la, em hãy nhìn lên.

Vậy cuối cùng em muốn hỏi rằng ta có yêu em không? Ta chỉ có thể bảo em đừng yêu ta nữa, cho đến khi nào em thôi hỏi và thả rơi những nhịp đập của trái tim mình. Và em đi không phải vì em hay ta, mà vì những nhịp đập mà em đã thả rơi…

                                                                                                                                 M.T

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

Chiều mơ













LẠC


Chẳng lẽ đêm cứ phải thức để nhìn thấy cảnh này
Buổi sáng sinh ra giữa bơ vơ sương giá
Bằng lăng nở đôi môi nhợt nhạt
Hơi thở nhòa ô kính sơ sinh
Mấy giọt nước còn run rẩy
... từ cơn mưa đêm qua

Nắng đã lòa trên đường ánh sáng
Ngày sang chẳng nán lại đôi câu
Người ta chỉ nhìn nhau bằng kính mát
Và rượt theo mệnh giá đời mình
Chẳng ai nghĩ có một nụ cười đang tắt
Dắt nỗi buồn chống nạng...

Rủ lòng thương !
Cõng mệt nhoài rao dào khắp phố
Ai thương ?
Ai vương ?
Một ánh nhìn...
Rơi bên lề những chiếc lá tươi non
Lạc loài giữa vàng khô vô hạn
Tiếng chuông từ tâm trong ngôi chùa nhỏ
Gõ mãi xuống hư không
Nắng vẫn vàng...
Ngày hóa âm u...


Nguyễn Thị Mỹ Tiên
Bài đã đăng trên
Tạp chí Văn nghệ Bình Định, số 1/2015

TÌM



Chiếc chìa khóa mở bí mật cái tên
đã mãi chôn vùi trong mớ tóc rối
em bới tung cả một vòm trời
đáp trả lại màu da tuyệt vọng
dội trong em
tiếng khóc núi đồi
Đi thôi em !
sa mạc tình người
biên giới giấc mơ
mong manh giọt nước
cát bỏng cuộc đời
chiếc bóng đỏ thương sâu
nắng từng cơn cấu cào vào mất mát
em thấy gì mà cười đắng màu xanh
trời vẫn chưa có ý định thôi cay rát
ngọn cỏ nhòe giữa xứ sở vô tâm
đêm đêm thiếu giọt mưa mang mùi sữa
mạch máu ngầm biết chảy về đâu ?
nỗi đau vẫn in hằn trên cát
gió cuốn đi...
còn dấu  tật nguyền...


Nguyễn Thị Mỹ Tiên
Bài đã đăng trên
Tạp chí Chư Yang Sin số 11/2014



Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

CUỐN MƯA ! ( Thơ My Tiên )

Có những lần tôi đi tìm mưa
tìm vào tận đêm hun hút
gió khản giọng kêu gào
vọng lại tiếng hốt hoảng ngói rơi
không thấy mưa
mà mắt mi ướt rã
cơn mưa không chết
sao hồn vương đâu đây...

Cơn mưa rơi qua sông
xác thân chôn vùi nơi dòng chảy
cuốn đi mà không ai hay
đá sỏi đáy sông thản nhiên ngắm nhìn
những hạt mưa không nhắm mắt
trợn trắng trên mặt sông

Cơn mưa đi qua rừng
như kẻ bộ hành mong để lại dấu chân
những chiếc lá già nua lên cơn hen suyễn
kết thúc đời mình
xóa sạch dấu thanh xuân
mưa được chôn cất dưới những héo khô
mùa cây thay lá

Cơn mưa tàn tạ
lết bước mỏi mệt vào đông
cái lạnh hắt hủi như kẻ hành khất
bị bỏ rơi bên hiên nhà
mưa lặng lẽ ôm lấy chiều thỏ thẻ
giọt nhẹ nhàng chẳng dám phiền áo ai...

Cơn mưa không chết
xin mùa đừng cằn khô
đừng chôn mưa vào đất
xin lau khô những bức tường
những ngày dài đừng khóc nữa
cho thôi đau rát mưa...
                     
                          M.T

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

BAN MAI





NỢ MƯA (Thơ My Tiên)


Mưa gõ vào lòng cha tôi
Từng tiếng
Từng tiếng
Rồi ầm ầm
Ngồi thụp vào trong góc mẹ ôm gối vai run
Cắn nghiền môi mưa bật ra như máu
Mưa tát xối xả vào mặt cánh đồng
Choáng váng ngã
Cha lạy trời khấn đất
Qua đêm nay thôi
Mai nay sẽ trả
Cơn mưa đòi nợ
Cha tôi vay nặng lãi mấy ngày khô
Mùa mưa tới rồi lúa chưa kịp cắt
Xin đừng làm ngọn lúa tả tơi
Mưa ơi
Nấn ná thêm giờ mưa rơi nhẹ hạt lúa còng gãy lưng
Nâng hứng bao ngày
Giọt mưa đỏ gắt gầm gừ quất roi
Mưa đi rồi
Tan tác màu vôi
Trời xay bã lúa hạt gạo đứng tròng
Có giọt nước trong rơi từ cánh đồng vừa nhắm mắt
Trời ơi !


M.T