Cha yêu mẹ từ khi còn tươi trẻ
Mỗi chiều về vui vẻ cánh đồng hoangCha ngân nga mẹ hòa theo điệu múa
Cha là gió mẹ là loài hoa thơm
Mẹ đẹp lắm nét tinh khôi quyến rũ
Mắt u buồn mây ngây dại nhìn theo
Muôn loài bướm lả lơi trêu ghẹo
Nghìn loài hoa rõ mặt ganh ty
Cha đi qua gửi lại tấm tình si
Hương nồng nàn càng làm ai say đắm
Nguyện muôn chiều cũng hoa thơm vun đắp
Xin cao ngàn minh chứng tình gió hoa
Chàng trai lạ mang đôi cánh muôn xa
Mẹ muốn được cùng cha đi khắp chốn
Mẹ yêu cha đến tận đáy tâm hồn
Xuân thu hè mẹ cười vang trong gió
Cha dịu dàng đưa mẹ khắp đó đây
Nay đông sang cha lạnh lùng héo hắt
Bước quay lưng sao cha chóng thay lòng
Mẹ u buồn lệ đẫm nét kiêu sa
Trong hơi thở đã mang mầm sống mới
Cha đã gieo những giọt máu muôn nơi
Giờ cha nỡ theo tiếng gọi xa khơi
Mẹ chỉ còn ngóng cha trên trời
Đem hy vọng nuôi mầm xanh chóng lớn
Mong con khờ chớ rực rỡ sắc hương
Nhân gian không ghét đời con yên bình
Người ta bảo ấy đứa trẻ không cha
Được sinh ra bởi một lần lầm lỡ
Họ thờ ơ với kiếp sống bụi bờ, mẹ ơi !
Con lớn lên không xinh không thắm
Không hương nồng không quyến rũ chân ai
Chỉ có gió mang tình yêu hoang dại
Dắt đưa con qua những ngày dài . . .
Tại sao ! con đâu quên tình mẹ năm nào
Biết là gió của trời cao ai giữ
Nhưng gió đi con ngẩn ngơ buồn rượi
Gió ghé lòng vui phơi phới mẹ ơi !
Rồi hôm nay nhìn gió vui trong chiều
Bên mây ngàn cùng cỏ rông diều cao
Cũng một chiều đông lạnh xôn xao
Lòng con nhớ mẹ yêu tha thiết
Có lẽ nào, con đã dại từ trong tiền kiếp
Và bây giờ để dại tiếp ngàn sau ?
"Người ta bảo con một loài hoa dại
Sinh ra bởi một lần lỡ dại, mẹ ơi !"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét